Hắc Long – Quyển 2

Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Hắc Long” tại đây: http://truyensextv.vip/tag/tuyen-tap-hac-long/

Phần 1

Trời thu mát mẻ với những cơn gió nhẹ thổi lướt qua. Hôm nay con đường trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, tết Nguyên Tiêu đã cận kề nên ai nấy đều hối hả nhất là lũ trẻ con với những chiếc đèn lồng mà bố mẹ chúng mua cho. Nơi góc phố, trên chiếc bàn rượu nhỏ của một tiểu quán. Một người trung niên đang say mê nấc từng vò rượu không có điểm dừng, ít ai nhân ra được hắn vì hắn đã thay đổi quá nhiều, nhất là sau chuyến đi dài không kết quả lúc trước.

– Tiểu nhị! Thêm một vò nữa… – Miệng hắn cất lên, mùi rượu tỏa nồng khắp gần đó. Ai đi qua cũng không chịu nổi bởi lẽ hắn đã uống 3 ngày 3 đêm.

– Tiểu nhị đâu, thêm vò… – Hắn vẫn gọi mặc cho không có lời đáp từ trong quán.

– Ông chủ. Sao giờ, có nên để hắn uống tiếp không. – Tên tiểu nhị hỏi chủ quán.

Ông chủ không nói gì, ông ta im lặng tiến gần chàng thanh niên.

– Cậu thanh niên này ta nghĩ đã đến lúc cậu nên dừng lại rồi, uống như vậy cũng chẳng giải quyết được gì đâu, nhất là uống một mình.

Hắn đưa mắt nhìn ông chủ quầy một cái rồi tiếp tục nấc vò rượu đang giang dở.

– Con người ta có lúc buồn, lúc vui, sông có khúc người có lúc. Cậu cũng không phải ngoại lệ, ta không biết chuyện cậu buồn là gì nhưng theo ta nghĩ việc cậu uống rượu chỉ để quên đi nỗi bận trong lòng thì là điều hoàn toàn sai. Rồi đến lúc cậu tỉnh thì sự thật vẫn là sợ thật, không thể chối từ. Cách tốt nhất là cậu cần đối mặt với nó, đối mặt với chính mình, đối mặt với mọi thứ xung quanh mình, bởi lẽ trong màn đêm luôn có tia sáng, trong cái thất vọng sẽ luôn có tia hy vọng, đừng vì một chuyện buồn mà làm lu mờ cả tâm trí, điều đó chả đáng là bao nhất là với người còn trẻ và còn tiền đồ như cậu. – Nói rồi ông lão đưa mắt ra hiệu cho tiểu nhị dọn bàn.

Tên thanh niên vẫn uống, uống trong cơn mê, uống như chưa bao giờ được uống nhưng thâm tâm hắn vẫn đang nghĩ về những lời ông chủ vừa nói.

Một lát sau hắn đứng phắt dậy như đang tìm tiền để trả, loay hoay mãi vẫn không thấy đâu, tên tiểu nhị thấy vậy định nói nhưng ông chủ ngăn lại.

– Cậu đang tìm tiền sao?

– Tiền của ta, của ta… – Hắn lẩm bẩm trong cơn say, người vẫn loay hoay xoay trái, xoay phải móc túi này sang túi nọ mà chẳng thấy đâu.

– Thôi, khỏi trả, coi như ta mời cậu vậy, chúng ta gặp nhau cũng là cái duyên, nếu sau này có dịp thì cậu trả lại cũng được.

– Ta… – Tên thanh niên im bặt, hắn lăng người 1 hồi rồi đánh mông ra đi.

– Ta sẽ nhớ tới cái quán này, một ngày nào đó ta sẽ trở lại.

Người đã đi, tên tiểu nhị hỏi thầm ông chủ của hắn. – Sao ông chủ lại làm vậy với kẻ như hắn.

– Haha… rồi một ngày ngươi sẽ biết. Mau đi phục vụ đi. – Ông chủ nhìn theo dáng đi khập khiễng lắc lư như cụ chuối của tên thanh niên mà miệng cười đầy tâm phúc.

3 tháng sau…

Tại Kim Long điện, xuất hiện hai hình ảnh của hai đả nữ, một người ngồi trên ngai vương không ai khác là Hoàng Long nữ vương (mẹ Thiên trước đây) và người kia là Bạch Long kỳ vương(người thiếu nữ từng nói qua đoạn đầu của truyện thu bụi xác của mẹ Thiên). Họ là hai chị em nhưng câu chuyện hai chị em họ ra sao lại một người mang dòng máu Bạch Long còn người kia mang dòng máu Hoàng Long vương tộc thì có trời mới biết được.

– Sao cơ, tỷ lại muốn tuyên cáo thu nhận đồ sứ, nhất lại còn là nhân tộc, nhưng tại sao chuyện đó tỷ hỏi ta, trước nay việc Hoàng Long vương tộc và Bạch Long thần tộc thu nhận đồi sứ đâu có liên quan tới nhau. – Long Hoàng nữ vương nói.

– Thực ra hôm nay tỷ tới không chỉ vì chuyện này mà còn một việc cần nhờ muội giúp. – Bạch Long kỳ vương nói.

– Chuyện gì?

– Tỷ cần mượn Phong Bảng.

– Cái gì? Tỷ mượn Phong Bảng? Chả lẽ tỷ không biết Phong Bảng là thánh vật của Long tộc chỉ có Long Hoàng vương tộc mới có thể dùng hay sao mà muội lại có thể mượn. – Nữ vương tỏ vẻ ngạc nhiên bởi lẽ nói thêm đôi chút về Phong Bảng, đó là thánh vật của Long Tộc có tác dụng phong tước hạ quan của thần trong Long tộc, nên người nắm giữ sử dụng được Phong Bảng sẽ có khả năng ra lệnh, kiểm soát được cấp thần của Long tộc.

– Tỷ cũng biết chuyện đó nhưng việc thu nhận đồ sứ mới nhất là nhân tộc thì cần có Phong Bảng mới phong thần được. Chuyện này muội cũng hiểu mà.

– Vấn đề không phải chỗ muội cho mượn hay không mà ở chỗ là tỷ có mượn được thì cũng không thể dùng được.

– Chả phải là cần Long huyết của nữ vương là được sao. – Kỳ vương nhanh miêng đáp.

– Sao tỷ biết? Chuyện sử dụng Phong Bảng ra sao chỉ có người nắm giữ mới biết cách dùng. – Nữ vương tỏ vẻ ngạc nhiên.

– À, chuyện đó, cái đó muội cũng biết ta và muội điều từng là đồ sứ của Long vương nên chuyện này Long vương từng có nói qua với ta mà muội cũng biết lúc đó tỷ lệ ta nắm giữ ngôi vương là rất cao mà. – Kỳ vương cảm giác mình hơi quá lố nhưng nhanh trí đã đáp trả thông minh, cô ta cũng rất cay khi nhắc về quá khứ, về cái lúc mà ngôi vương Long tộc đáng lẽ thuộc về mình lại chạy sang đứa em một cách đầy cay đắng.

Về phần nữ vương, chuyện này cũng có thể tin cho được dù sao lúc trước ngôi vương này đáng ra là của chị mình.

– Được rồi, chuyện này để muội suy nghĩ lại đã. Không còn chuyện gì nữa thì tỷ nên về được rồi.

Cảm giác cay cú đang trào lên khi đứa em lại dám đuổi mình như thần vậy với chuyện mượn Phong Bảng e rằng cũng không dễ chút nào nên cô ta đành đưa ra con bài tẩy cuối cùng. – À, còn một chuyện nữa, đó là về đứa con nhân tộc trước kia của muội.

– Thiên, có chuyện gì sao? – Hoàng Long nữ vương thay đổi thái độ hoàn toàn, một chút tò mò xen chút lo lắng bởi lẽ cũng lâu rồi từ lúc gửi Thiên Sát vào chợ đêm hỗ trợ nó thì chẳng còn tin tức gì nữa cả.

– Có chuyện thì có đó nhưng ta không biết có nên nói cho muội hay không? – Kỳ vương lấp la lấp liếm, ấp ấp mở mở để nhử mồi.

Biết là kỳ vương đang muốn gì nên Long Hoàng dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi cũng đưa ra quyết định. – Được rồi, ta sẽ chi tỷ mượn Phong Bảng.

Như đã dự tính, Kỳ vương cảm giác cuộc đời mình như nở hoa.

– Đến lượt tỷ nên nói rồi. – Long Hoàng cảm giác tò mò tuột độ bởi lẽ dù sao đó cũng là đứa con mình từng nuôi lớn mặc dù không phải con ruột của mình.

– Cậu ta vẫn đang sông rất tốt, không bỏ mạng nơi đất đen quạ mổ kia đâu.

– Thật may. – Long Hoàng cảm giác nhẹ lòng hẳn.

– Nhưng có điều tâm trạng cậu ta không được tốt cho lắm.

– Chuyện gì nữa sao? – Đang vui thì cảm giác hụt hẫng trào dâng.

– Có vẻ chuyến đi của cậu ta không được như mong đợi, bây giờ chả biết cậu ta là cậu thanh niên cứng rắn như muội hằng nghĩ hay là một tên mèn rươi suốt ngày chìm đắm trong cơn say nữa. Ta nghĩ muội nên gặp lại cậu ta một lần, cho cậu ta chút hy vọng. Thôi, cũng muộn rồi, kỳ vương xin cáo từ, nữ vương cũng đừng quên lời hứa của mình đó. – Nói rồi Bạch Long kỳ vương biến mất khỏi Kim Long điện.

Long Hoàng vẫn đang im lặng, cô có chút suy nghĩ, vấn đề bây giờ cô là nữ vương Long tộc muốn rời khỏi Long tộc là một chuyện rất khó, hơn nữa giờ gặp lại Thiên chắc gì nó tin mình mình là mẹ nó bởi mẹ nó đã chết từ lâu rồi.

– Thần… đi xem cậu ta thế nào. – Long Hoàng ra lệnh cho cận vệ bên cạnh.

– Vâng!!!

Lang thành…

– Vụtt… Ahh, hừ hừ… vụt vụt… ahhh… – Tiếng roi kèm tiếng la hét đầy đau sót của người con gái, trông họ chả khác gì cây chuối bị bầm dập cả, cả khắp người đều là lằn roi kèm lằn sắt nung.

– Nói mau, Điệp Phiến ở đâu? – Kẻ hung bạo kia không ai khác là Thiết Lang, con nhà sói máu nhà trâu. Trông thì có vẻ thanh niên hiền lành, công tử bột ai dè lại là một con sói nguy hiểm khát máu.

– Piii… – Đáp lại hắn là bãi nước bọt nhổ thẳng mặt, người con ấy sau khoảng thời gian dài bị tra tấn vẫn giữ trong mình sự cứng rắn của sắt đá cô thà chết chứ không bán đứng nhân Diệp tộc, cô không ai khác là Tử Lam công chúa Điệp tộc, muốn chết mấy lần nhưng chẳng được, đời đâu như là mơ. Người con gái bên cạnh cô cũng là một công chúa đài các, không khác ngoài Ngọc Nữ công chúa hồ tộc – sư tỷ của Bạch Thiên Cơ. Hai người họ đã bị giam và tra tấn ở đây cả chục năm trời mặc cho ngoài kia hàng tá người tìm kiếm khắp nơi đào bới từng tấc đất cũng không tìm nổi.

– Được lắm… còn cô, ái chả vẻ đẹp này giờ sao nhỉ, đã một dấu trên khuôn mặt này rồi thì sao sống nổi đây, giờ mà thả cô ra chắc gì người ngoài đó đã nhận cô là công chúa ngày nào, điều họ thấy chỉ là một ả điên ngộ năng nữa thôi haha… tiếc quá, lúc trước cô nói ra cho ta biết Ngọc Đế đâu thì bây giờ đâu ra nông nỗi này còn bây giờ thì ta không cần nữa vì đứa em gái yêu quý của cô đã tới đây rồi, hai người sắp được đoàn tụ cùng nhau rồi, haha…

– Ngươi ngươi… nếu ngươi dám làm gì muôi ấy ta sẽ không ta cho ngươi, ta sẽ giết ngươi…

– Haha… chờ xem… – Nói rồi hắn quay mặt đi để lại tên cai ngục cầm trên tay roi thừng tiếp tục tra tấn, cảm giác này không nói thì cũng đủ hiểu nó rợn người đến mức nào nhất là đối với phụ nữ chân yếu tay mềm.

Trở lại với main, à mà main giờ đang ở đâu vậy? Hắn vốn dĩ đã nằm trong quan tài từ lâu nhưng đời không phụ lòng ai cả, hắn vẫn sống nhưng cái cách hắn sống thì phải nói chả đéo còn gì là đúng nghĩa sống nữa cả. Hắn không ai khác chính là thanh niên nghiện rượu say mèm trước kia. Bây giờ bên cạnh Thiện, chỉ mỗi rượu làm bạn mà thôi, không người thân không bạn bè và cả những người hắn từng yêu thương bây giờ hắn cũng chả dám mặt mũi nào về cả, tính cho đến nay hắn đã biệt tăm biệt tinh khỏi Ngọc và My gần 1 năm sau cái lần nhìn trộm cuối cùng đó còn đối với My và Ngọc thì hắn có khi đã không còn tồn tại bởi lẽ cô không biết hắn còn sống hay không và hắn đã đi đâu.

– Ực ực… ừhhh… ực ực… – Từng tiếng nốc rượu nốc cạn cả linh hồn, hắn bây giờ còn chả nhận ra mình là ai nữa rồi, cũng không nhớ mình đã trải qua những gì nữa rồi… nhắc đến đây ta lại nói về câu chuyện khiến tại sao hắn ra nông nỗi này.

3 tháng trước…

– Thần Ẩn Bộ Thiên Sát? Rốt cuộc mày lại thằng quái nào? Ta sống cả ngàn năm vẫn chưa bao giờ nghe tới cái tên này. Một vô danh tiểu tốt hahaha… – Tiếng cười cùng hò rống của ma đầu Đoàn Dự.

Đáp lại hắn là sự im lặng không tiếng động từ Thiên Sát.

– Ông, ông là lão chủ quán… – Thiên ngạc nhiên, giờ hắn mới nhìn rõ mặt của người kia, hắn đang trong cơn đau cùng cực mà vẫn gắng gượng nhìn rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao người kia lại bảo vệ mình hay vì lý do nào khác, tại sao một ông chủ quán giáp khí lại trở thành một cao thủ trong lúc trước khi gặp ông ta hắn không cảm nhận được chút khí tức nào… Bây giờ trong đầu hắn là vô vàn ý nghĩ nổi lên, rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra thế này.

– Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, BẠOOO… – Ma đầu Đoàn Dự rống lên một tiếng cả người hắn bạo phát ma khí kinh khủng, ngũ ma long lại xuất hiện, cả năm con nhắm vào Thiên Sát, bình tĩnh không di động, Thiên Sát nhẹ nhàng dùng thanh tuyệt kiếm trên tay chém trực diện với 5 đầu rồng nhưng bất chợt lúc này Đoàn Dự xuất hiện sau lưng tung trảo trên xuống.

– Hửuu… – Nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm, Thiên Sát di ảnh qua một bên đông thời lượn kiếm.

– Vạn Kiếm Xuyên Tâm… – Một bão kiếm cứ thế mà ập vào mặt Đoàn Dự nhưng hắn cũng không phải dạng vừa, ma vực trong này đối với hắn là con bài tẩy mạnh mẽ, Thiên Sát có thể di chuyển được nhưng lực để xuất chiêu cần phải mất nhiều nguyên khí hơn đồng thời chiêu thức mà ông ta tung ra cũng rất dễ bị phá bởi sự ngăn cản của ma vực.

– Ma Vệ… Xiết xiết… graooo… gaooo… – Xuất hiện trước mặt Đoàn Dự là tấm khiên đen khổng lồ, vạn thanh kiếm cứ thế mà bị hút vào vòng xoáy ma khí.

– Nguy hiểm… xiết xiết… – Thiên Sát một lần nữa thoát chết trong gang tất khi bất chợt sau lưng ông ta là một hố đen xuất hiện đồng thời vạn thanh kiếm lúc nãy ông ta xuất ra lại trở thành gậy ông đập lưng ông.

– Hử… ngươi cũng nhanh đó, có điều không có chuyện một kẻ may mắn mãi được thế đâu? Ma Long Tinh Trận… graooo… húuuu… vù… vù… – Đoàn Dự rống lên lần nữa, lần này hắn triệu hồi ma trận bao quanh Thiên Sát, ma trận xuất hiện ra tám ma long kèm theo tám ma lang(sói).

Thiên Sát ở ngay giữa tâm của tinh trận, cảm giác ông ta đang đứng giữa hố sâu tử thần, chỉ cần nhích nhẹ bước chân là tử thần đón đưa.

– Manh quá… ma khí thật kinh khủng, mình còn chưa ở trong trung tâm của trận chiến mà áp lực ngạt thở đến kinh khủng, nhúc nhích cũng chẳng nỗi nữa, trời ạ! Chả lẽ lại chết một cách xàm xí thế này sao? – Thiên nghĩ trong bụng, hắn bây giờ chả khác gì cỏ héo ven đường, một cái giẫm nhẹ cũng khiến hắn chết ngay lập tức.

– Ngươi lại không sợ sao? – Đoàn Dự hỏi Thiên Sát khi nhìn mặt ông ta lạnh ngắt không một giọt máu, quả không hổ danh từng là mối nguy diệt tộc của Hoàng tộc.

– Graoooo… húuuu… – Những ma long cùng ma lang bắt đầu di chuyển quanh Thiên Sát, chỉ cần sơ hở là chúng có thể lao vào bất cứ lúc nào.

– Chết đến nơi vẫn còn cứng… hử… – ? – Đang định nói hết câu thì bất chợt Đoàn Dự cảm nhận có cái gì đó đang xuất hiện ngày một tới gần, không không phải một thứ mà là hai thứ, mang theo long khí của trời đất.

– Vùuuu… rầm rầm… choang… – Tiếng bay xé gió của 2 kiện binh cùng tiếng va chạm của chúng khi đáp trước mặt Thiên Sát.

– Vạn Giới Thần Lực? – Đoàn Dự hơi ngạc nhiên trước thứ vừa xuất hiện, nó không phải chính là thần khí đã từ khuấy động trời đất của long tộc hay sao.

Cái thứ chết tiệt đanh từng dời non lấp biển, sang bằng cả thành trì chỉ với một cái gõ nhẹ đó sao và cũng chính nó đã từng khiến Đoàn Dự suýt mất mạng. Nói qua về Vạn Giới Thần Lực, đây là thần khí của Long Tộc, một trong tam bảo thần vật trấn an Long tộc và một trong số đó là Phong Thần.

Vạn Giới Thần Lực là bộ kiện binh gồm một cái chân với mặt trên như mặt trống và một cái rìu búa 2 mặt bộ kiện binh này được nữ oa đúc trong đá ngũ hành nên không thể bị phá hủy. Người cầm, sử dụng được Vạn Giới Thần Lực phải có thần khí ngang ngửa cấp hồn thánh(cấp độ để đạt tới thánh vương như tứ đại thánh sứ). Nên có thể nói thực lực của Thiên Sát thì không thể đo đếm bằng mắt được. Vạn Giới Thần Lực gồm cây búa là Lực Long và chân trống là Hạ Kim, khi nâm cây búa đồng nghĩa với việc người đó đang vận một lực đủ để nâng cả một đại thành cũng vì đó mà lực hút sẽ lớn đến mức nước nâng 9 tấc đất sụt tám tầng.

Thiên Sát vận lực nâng búa, một lực tỏa ra quanh người ông ta khủng bố đến mức ma khí không tiếp cận nổi dù chỉ một tấc.

– Muốn xuất sao? Đừng có mơ… Ma Trận Kích Sát… Graoo… Graooo… Húuu… Gào gào… – Đoàn Dự vận nổi công thúc đẩy ma khí trong người bạo phát mãnh liệt, quanh Thiên Sát bây giờ không chỉ là tám ma long cùng tám ma lang nữa mà là hai mươi cong mà long và 30 con ma lang, tất cả cùng lao vào Thiên Sát, cào xé tấn công tối đa để phá vỡ lớp rào chắn kia.

– Graoo… hú hú… xoạt xoẹt… Choanggggg… graooooo… – Nhưng từng đó là không đủ khi tiếng búa va chạm với Hàn Kim, tiếng vang kinh khủng đến mức bán kính 1 dặm cây cối nát tươm như cát, ma khí cũng loang đi tan tành không còn dày đặc nhưng trước kia và đáng nói hơn bây giờ chỉ còn mỗi hai thân hình trên bãi đất hoang la Thiên Sát và Đoàn Dự.

– Chết tiệt, xem ra ta đã khinh thường ngươi rồi. – Đoàn Dự gồng tiếng, so vụ nổ đó có lẽ hắn cũng bị thương khá nặng. Còn về phần Thiên Sát, ông ta vẫn đứng ở đó như chưa có chuyện gì xảy ra, mặt vẫn lạnh không cắt giọt máu, không hổ danh sát thủ thánh cảnh tiềm năng của long tộc đã từng ba phen làm cho long tộc chao đảo ba hồn bốn vía rồi từ đó mang danh phản đồ công cáo truy sát toàn tộc.

Thiên Sát di ảnh tới trước mặt Đoàn Dự.

– Mẹ kiếp! Phập… vùuuu… rầm… – Ăn một cước vào mặt chưa kịp phản ứng đã bị đo đất, Đoàn Dự lúc này mặt mày tái mét.

– Lão tử không thể chết nhảm thế này được, lời chủ nhân dặn dò chưa hoàn thành thì sao có thể chết sớm vậy được, Ma long huyền ảnh… graoooo! – Từ người Đoàn Dự sát khí bỗng chốc sung mãn lại như hồi đầu cả một bầu trời lại tối đen như mực những luồng ma khí không biến từ đâu lại ùa về ầm ầm.

– Haha… hôm nay lão tử muốn… mẹ kiếp! – Đoàn Dự chưa nói hết câu Thiên Sát lại di ảnh ra sau tung đòn như lần này không như lần trước Đoàn Dự cũng có đề phòng bỏi hắn biết khi đối mặt sát thủ cấp thần thượng cấp thì lơ là một chút cũng khiến cuộc đời hắn bay theo gió hoa.

– Đã vậy lão tử sống chết với ngươi… Ma Long Huyền Thương Chi bộ sát… Graoo… Graoooo… ầm ầm… – Từng đầu ma long công kích không ngớt vào Thiên Sát, Thiên Sát cứ chết một con thì hai con lại xuất hiện cùng với sức mạnh của chúng tăng lên gấp bội, nghe có vẻ Thiên Sát đang lép vế nhưng không, mặt ông ta vẫn thản nhiên.

– Nhật… Nguyệt… Thiên Lôi… Ầm ầm… roẹt roẹt… – Từ hư không xuất hiện sau lưng Thiên Sát một vòng nhật nguyệt với những tia sét ầm ầm vang động đất trời.

– Rầm rầm… roẹt xoẹt… graoo… graooo… – Công kích bằng kiếm không được thì dùng sét đánh vậy, ấy vậy mà lại có tác dụng, nhưng đầu ma long không còn đầu tai được như lúc trước.

– Nhất kích… roẹt roẹt… mẹ kiếp… Ma Hộ… ầm ầm… – Nhanh gọn lẻ, không để Đoàn Dự kịp trở tay, đòn chí mạng cuối cùng nhanh chóng ùa tới hắn, ta ra một lớp ma khí phòng hộ nhưng ít nhiều vẫn bị dư chấn.

– Lão tử liều chết với ngươi… bạo long kích sát… graoo… graooo… – Biết mình không còn đường lui Đoàn Dự đành đồng quy vô tận với Thiên Sát may ra để ông ta biết điều còn lui nhưng tính toán của hắn đã sai, sự chênh lệch đẳng cấp quả là không gì nói hết được, Đoàn Dự tuy tu ma đã đạt tới cảnh giới ma vương viên mãn nhưng khi gặp một thần vương thượng cấp mà đúng hơn là thánh vương tiềm năng thì chênh lệch không thể nói hết được.

Đoàn Dự tấn công với những đòn hiểm nhanh, di ảnh trong chớp mắt tinh sơ hở của Thiên Sát nhưng không được, mọi bước đi nước kế của hắn ta dường như điều bị Thiên Sát đọc được, mọi đòn đánh điều bị hóa giải thậm chí có nhưng pha ra đoàn suýt nữa khiến hắn gậy ông đạp lưng ông.

– Phù, hừ hừ hừ… – Tiếng thở hổn hển không ai khác là Thiên, hóa ra hắn bị vùi lấp dưới dưới đống đổ nát giờ mới lên được, trận chiến ác liệt vẫn đang diễn ra, còn Thiên chỉ như con ruồi nhặng mà thôi, không cẩn thận với tình hình hắn bây giờ không may lại chết oan. Nhìn trận chiến này hắn mới nhận ra rằng mình bây giờ vẫn chưa là gì cả vậy mà lúc nãy còn mạnh miệng trước mặt ma vương Đoàn Dự, sống được đến bây giờ phải nói là phúc ba đời của hắn rồi. Chỉ biết im lặng và nhìn, hắn ngay cả đừng còn không nổi thì làm nổi cơm cháo gì đây.

– VÙ vù… vụt… rầm… choang… ầm… ầm… – Đó là nhưng tiếng kêu, tiếng va chạm, những đòn đối kháng trực diện, hai con quái vật đánh nhau như hai thằng saiyan càng đánh càng hăng.

Bỗng nhiên có biến xuất hiện, kẻ thất bại lần này không ai khác là Đoàn Dự, hắn đã tiêu hao hết sạch những ma khí ở trong hồn ma mà lúc trước chủ nhân từng đưa cho hắn, tất cả có nhiều hơn nữa cũng không làm được gì Thiên Sát.

– Lời trăn trối cuối cùng? – Thiên Sát đừng trước mặt Đoàn Dự với thanh kiếm kề cổ hắn bất chợt liên tiếng.

– Trăn trối? Hahaha… Ngươi nghĩ ta sẽ chết sao? Không phải ngươi đến để giúp tên rác thải kia sao? Còn ngươi, không phải ngươi đến tìm con ngươi sao? – Bài tẩy của Đoàn Dự là đây.

– Ngươi biết con ta ở đâu? Ngươi đang giữ nó ở đâu? Mau trả con lại cho ta. – Thiên bất chợt vùng lên, mặc dù không đi được thì hắn bò, miệng hắn không thôi ngớt hỏi Đoàn Dự, mặt Thiên hốt hoảng khi biết con mình vẫn còn sống.

– Haha… được, ta sẽ trả con cho ngươi nhưng ta cần cái mạng này, trao đổi thế nào. – Đoàn Dự đưa ánh mắt chó đẻ nhìn Thiên Sát với cái mép nhếch lên cười khỉnh. Hắn tim rằng với con bài tẩy cuối cùng này thì cái đầu hắn vẫn còn thọ lâu dài.

– Được… được… chỉ cần ngươi trả con lại cho ta, ta đồng ý.

– Ngươi đồng ý nhưng hắn là người cầm kiếm đâu phải ngươi?

– Thiên Sát, tha mạng cho hắn đi, ta xin ông, ta chỉ cần con của ta thôi, tha hắn đi. – Thiên nhìn sang Thiên Sát với ánh mắt cầu xin còn Thiên Sát chỉ liếc mắt nhìn Thiên một cái rồi đưa về nhìn Đoàn Dự.

– Ta xin ông, ta sẽ chấp nhận những yêu cầu của ông chỉ xin ông hãy tha mạng cho hắn. – Thiên vẫn thỉnh cầu trong khi Thiên Sát im lặng, mặt vẫn lạnh tanh của bản năng sát thủ.

Đắn đo một lúc, thanh kiếm cũng dần dần rời cổ Đoàn Dự, Đoàn Dự nhếch mép cười thầm nhưng…

– Vù… phập… – Cái quái gì đang xảy ra vậy? Thiên ngơ ngác, mắt trợn trong không nói nên lời, trên đất là cái đầu của Đoàn Dự.

Quay lại ít phút trước, khi Thiên Sát dời kiếm khỏi cổ Đoàn Dự thì bất chợt thanh kiếm nhanh chóng quay lại cắt ngang cổ hắn không phải vết xước, tất cả là bởi vì Đoàn Dự muốn ám toán ông ta, nhân lúc Thiên Sát có chút lơ là thì hắn vội dùng ma hồn vũ cảnh để đánh lén ông ta bởi đây là tuyệt kỹ ăn mòn khí thể, chỉ cần dính một chút thì cũng đủ để ma khí lan tỏa khắp cơ thể rồi cắn nuốt hết sạch nguyên khí của nạn nhân. Thiên đâu biết điều đó, hắn sững người, đứng hình mất năm giây.

– Ông, ông… cút… cút ngay cho ta… loại người vô tình như ông không đáng để… cút cút… – Thiên không biết nói lên từ gì nữa, hắn gào lên rồi ngất đi trong tuyệt vọng.

Thiên Sát im lặng từ từ mang theo Thiên biến ảnh khỏi bãi chiến trường.

5 phút sau…

Từ cái đầu cộc lốc trên đất tỏa ra một luồng ma khí yếu ớt tan vào sương mù mang theo điều bí ẩn sắp xảy ra…


Còn tiếp…